Viết cho người đặc biệt người có nụ cười đẹp nhất mà mình từng gặp qua!
Dù 84 tuổi nhưng cụ rất ngăn nắp rất tự giác. Cái khăn lau tay song cụ cũng gấp gọn gàng. Mỗi sáng thức dậy tự thay quần áo. Tự gập chăn gối xếp ngay ngắn . cụ là người thông minh. Tốt nghiệp đại học danh tiếng. Đi làm được vài năm thì xảy ra sai xót lớn trong công việc gây hậu quả nghiêm trọng nên cụ bị sốc. Rồi tâm lí không bình thường.
Từ đó, cụ sống hơn 60 năm trong bệnh viện tâm thần trong nơi phục hồi chức năng đến cuối cùng là viện dưỡng lão. Hơn 2 năm ở chỗ mình . Mình coi cụ như người thân như người bạn. Sau kì nghỉ 10 ngày về việt nam ăn tết mình quay lại thì các cụ bị cúm. Dù sốt 38 độ ngồi không vững nhưng nhìn cụ vẫn cố gắng ăn vẫn không 1 lời cáu giận mà thương mà nể phục. Vừa mới khoẻ khoẻ được tí thì một ngày kia cụ lại nằm cả nửa ngày không dậy. Tối cũng không ăn không uống. Lại nôn ra mật xanh mật vàng. Đến 3h sáng thì tụt huyết áp. Nên gọi cứu thương đưa đi viện. Nhập viện 2 tuần thì bệnh viện gọi báo cụ có thể xuất viện. Không biết phải diễn tả thế nào. Lòng mình vui thấy lạ.
Ngày cụ ra viện mình đón cụ từ cửa vào. Nhìn khuôn mặt râu ria tóc tai xồm xoàm vừa thương vừa bực bệnh viện. 12:20 nên mình bón cho cụ ăn cho cụ uống trà. 13h mình ăn cơm song liền tranh thủ cạo râu cắt tóc cho cụ. 14h vẫn dìu cụ đi thể dục được 1 vòng. Cánh tay phải của cụ không nhấc lên được nữa. Cánh tay trái cũng chỉ 50%. Mình vẫy tay với cụ cụ vẫn hiểu vẫy lại . mã chỉ cử động được như chân trước của con chó khi nó đứng vậy . Thấy thương vô cùng. Nghĩ là sẽ cho cụ ăn nhiều cho khoẻ rồi tập phục hồi chức năng mong cụ sẽ khoẻ lại. 15h cho cụ đi tắm sạch sẽ mặc quần áo mới. Lúc tắm song còn trêu cụ thế đã cảm ơn chưa ? Thế là cụ nói” ありがとう” .Là câu nói đầu tiên từ khi cụ trở về tới giờ. 17h bảo cụ đi ăn cơm thôi. Cụ bảo “ご飯” là từ thứ 2 từ khi về. Cụ ăn ngon lắm.Như bị bỏ đói vậy. Bón không kịp luôn. Mình bảo người làm ca đêm sáng mai nấu カーレcho cụ nha. Cụ thích nhất món đó. Trước lúc về mình còn nói chuyện với cụ. Bảo cụ mai lại gặp nha. Tối ngủ ngon nha . Mình về cụ còn đưa tay lên vẫy chào.
Vậy mà . sáng hôm sau 5:40 mình đang ngủ thấy điện thoại rung. Chỗ làm báo cụ 急変 bảo mình đến. Mình vùng dậy thay quần áo rồi phi luôn đến. Thấy cứu thương đã đến sẵn rồi. Mình chỉ nghĩ như mọi lần bệnh chuyển biến xấu cứu thương đến đưa đi viện thôi. Nhưng không ngờ mình vừa bước tới cửa phòng là hình ảnh cụ nằm co quắp trêm sàn nhà lạnh lẽo ở đó rồi. Sốc. Mình sốc thật sự. Mới hôm qua thôi mình còn hân hoan đón cụ trở về. Còn bao điều muốn làm cho cụ. Nay nhìn cảnh đó mình sốc. Nước mắt cứ thế rơi. Cụ ra đi trong lúc ngủ. Trong chăn ấm nệm êm. Khi người nhà đến thấy cụ mặc quần áo mới tắm rửa sạch sẽ. Râu tóc gọn gàng. Họ cũng cảm động vì người nhà mình được chăm sóc tử tế.
Khác hoàn toàn với hình ảnh xuất viện ngày hôm qua. Lần đầu tiên mình gục đầu vào 1 người xa lạ mà khóc. Mà kể về nhưng gì đã trải qua. Cụ nằm đó chờ pháp y đến khám nghiệm tử thi. Chờ bên công an đến xác nhận. 10h người ta mới đưa cụ đi. nhìn theo chiếc xe trở cụ đi khuất tầm mắt. Người nhà quay đầu lại cúi chào nhân viên và cúi đầu chào riêng mình 1 cái. Trước khi đi cụ được râu tóc gọn gàng . được mặc quần áo mới. Được ăn uống đầy đủ. Được ở trong chính căn phòng của mình trong chăn ấm đệm êm. Ai cũng nói là cụ ra đi trong viên mãn nhẹ nhàng. Thôi cũng coi như quãng đường cuối mình tiễn cụ. Vừa mới bình tĩnh lại được chút thì 12:30 bên VIệt Nam gọi điện báo tin bố mình mất. Ngày 23/2 dương 1/2 âm!
Tác giả: Mỹ Thuận